Như giấc mơ gần
Cập nhập tin tức sự kiện, phản ánh đầy đủ chuyển động kinh tế, xã hội Việt Nam, thế giới trong 24h qua.
Cô thích chơi với anh lắm, vì anh chiều cô vô cùng. Cô thích gì đòi nấy và bằng cách nào đó anh có thể đáp ứng tất cả những đòi hỏi quá đáng của cô. Đơn giản cô nghĩ, anh là anh trai nên phải chiều cô.
Mấy ngày không thấy anh hỏi thăm, tám chuyện, cô liền đưa ra yêu cầu: “Mỗi ngày phải hỏi thăm em một câu”. Thế là dù bận đến mấy, dù chả có chuyện gì tám với cô, anh vẫn nhắn tin hỏi thăm cô dăm ba câu rồi lại túi bụi với công việc. Cô đắc chí lắm, đơn giản vì anh thực hiện yêu cầu của cô mà chả thắc mắc tại sao cô lại đòi hỏi như vậy. Nhận được tin nhắn của anh có lần cô cũng chẳng kịp đáp lại vì cô cũng bận túi bụi. Cô cũng chả bao giờ thèm đặt ra câu hỏi, bận như thế cô còn cần anh hỏi thăm cô làm gì cơ chứ? đơn giản “củ hành” người khác là ý thích của cô.Anh đi Hàn Quốc cô đòi mua kẹp tóc cho cô. Anh mang được cái kẹp tóc về thì cô đã cắt béng mái tóc từ bao giờ. Anh nhìn cô rồi bảo: “Thôi chờ khi nào tóc em dài ra thì anh tặng vậy”. Cô chả áy náy gì với vụ cắt tóc đó, chỉ tiếc mỗi cái kẹp đẹp quá mà chưa có chỗ xài.
Ảnh minh họa: Hằng Rubi |
Cô bảo thích nghe nhạc flamenco, anh liền tặng cô đĩa nhạc kèm với chiếc tai nghe mầu hồng xinh xắn. Trong lúc làm việc cô gật gù gõ nhịp theo từng điệu nhạc. Cô bắt anh dịch lời từng bài hát đủ các thứ tiếng để cô có thể “thẩm thấu” âm nhạc. Anh hì hục làm việc và dịch lời bài hát cho cô.
Đấy, ai bảo anh anh là anh của cô, nên chiều cô là đúng thôi. Nhân lúc tặng quà mang về từ xứ Hàn, anh rủ cô đi uống rượu. Cô trốn việc đi với anh.Cô uống hai chén đã thấy lơ mơ, hỏi linh tinh đủ thứ. Anh uống rượu, nhìn cô và giải thích những điều cô muốn biết, nhưng đa số thông tin cô đều quên béng sau đó vài phút.
Ăn xong cô đòi đi khiêu vũ nhưng lại ngồi lỳ không chịu nhảy. Anh chọn một chỗ ngồi trong góc tránh xa chiếc loa đang bật hết công suất. Lúc ngồi, anh đặt chiếc gối mềm vào lưng cô cho đỡ mỏi, anh lúc nào cũng chú ý đến việc chăm sóc cho cô, anh là số một. Anh quàng tay qua vai cô, tay kia với ly cà phê, cô chúi người theo anh. Chuyện nhỏ, anh là anh trai của cô mà. Một lúc sau, anh kéo cô sát vào anh hơn và thơm lên tóc cô. Cô sướng rơn, đúng là cái hôn của người anh với cô em yêu quý. Khi nhấp ngụm cà phê thứ 3, anh nắm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng chưa từng có. Cô ngây người, ấm quá đi mất. Cảm giác tê từ đầu ngón tay đến lồng ngực, mặt cô ngệt ra. Ánh mắt anh nhìn cô như đốt cháy, cô cúi gầm mặt xuống, bàn tay đóng băng trong tay anh. Anh nâng khuôn mặt bầu bĩnh của cô lên, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn. Cô chợt nhận ra, trên đời này có những thứ mềm và thơm hơn bất cứ loại hoa quả nào mà cái miệng hay ăn của cô từng thưởng thức. Cô ngây ngất, bồng bềnh như mơ.
Lần sau đó anh hôn cô những cái hôn dài hơn, da diết. Cô ngồi như pho tượng trong tay anh, rồi một lúc cô bất chợt vòng tay qua cổ anh và ôm thật chặt. Không hiểu tại sao cô cần làm như thế. Cô chỉ biết nếu không xiết anh thật chặt, anh sẽ tan biến đi mất.
Ngày thứ 7 trôi qua, chủ nhật nữa, anh không nhắn tin vấn an cô. Mãi đến sang thứ 2 khi đang hì hục giải quyết mớ công việc lúc nào cũng trực nhằm đầu cô mà rơi trúng, thì anh nhắn: “Cuối tuần em có vui không?”. “Không vui, có chuyện xảy ra rồi”. Anh lo lắng hỏi: “Trời, có chuyện gì xảy ra thế?”. Cô biết khi cô nói với cái giọng hình sự đó anh sẽ sốt ruột lắm: “Em sắp chết.. vì nhớ anh”. Cô bảo thế rồi định cúp máy, nhưng cô chợt nhớ ra còn một điều cô muốn anh giải nghĩa. “Chuyện gì sẽ xảy ra khi anh chẳng bao giờ hôn em nữa? và chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh tiếp tục hôn em?”. Cô biết cô hỏi thật ngố. Một lúc sau mới thấy anh trả lời: “Đừng nghĩ nhiều đến những gì xa xôi thế em ạ. Chỉ biết rằng, hiện tại anh đã đặt em vào một khoảng trong anh”.
Cô nôn nao như thể con tim cô bị bệnh. Đêm nay đầy gió, cô thu mình trong chăn, nhớ bàn tay anh nắm chặt tay cô, nhớ môi anh thơm và cay cay mùi rượu nồng nàn trên môi cô. Tất cả vẫn da diết, cháy bỏng trong một giấc mơ gần…Thì ra.. anh không phải anh trai cô..
Theo Lao Động Thủ Đô
Back to Top